Ta mải nhìn vào đám mây xám, mà quên bầu trời vốn rộng và xanh

Ngồi yên, nghe tiếng gió lùa qua kẽ lá, ta chợt thấy cuộc đời cũng giống như dòng sông luôn có những khoảng trong veo lặng lẽ trôi giữa bao lớp phù sa đục.

Ta mải nhìn vào đám mây xám, mà quên bầu trời vốn rộng và xanh  1
Ảnh minh họa. 

Những khoảng trong ấy là một nụ cười vô cớ, một bàn tay đặt nhẹ lên vai, một ánh nhìn chan chứa hiểu và thương.

Ta vì mải nhìn vào đám mây xám, mà quên bầu trời vốn rộng và xanh. Vì chăm soi những vết xước, mà không còn nhận ra hoa vẫn nở trong vườn. Thế nên mới tưởng đời thiếu điều lành, thiếu điều đẹp.

Thật ra, vẻ đẹp chưa bao giờ vắng mặt. Nó nằm trong buổi sớm có sương, trong buổi chiều có mùi cơm chín, trong giây phút ta nghe tiếng chim mà không cần vội vàng. Chỉ khi tâm tĩnh lặng và an yên, ta mới kịp thấy từng hạt nắng đang rơi trên vai mình cũng ấm.

Điều tốt đẹp không bao giờ thuộc về kẻ nắm chặt, mà thuộc về người biết mở lòng. Mở ra, để thấy sự hiện diện của một chiếc lá cũng là phép màu. Mở ra, để thấy vết thương cũng là thầy dạy mình kiên nhẫn và biết ơn.

Cuộc sống vốn đủ đầy. Chỉ cần ta có một trái tim biết nhìn ra và cúi đầu mỉm cười.

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *